Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tâm Thuần Khiết Rất Quan Trọng Cho Sự Tu Hành, Phần 2/3

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Rồi, những người mới, quý vị có câu hỏi nào không? Bất kỳ hoài nghi nào mà có lẽ quý vị mang theo từ tận nước Mỹ? (Dạ không.) Không có? Hoặc là những nơi khác, nơi nào khác? Từ nơi nào khác? (Dạ Canada.) Canada? Canada. Và... (Dạ Úc.) Úc? Có câu hỏi nào không? Thực sự không có, hả? Hết rồi? Tôi chỉ có thể nói với quý vị từ kinh nghiệm của tôi rằng quý vị càng thiền nhiều, thì càng có ít câu hỏi, và ít vấn đề hơn, ít phức tạp hơn. Nhưng vấn đề là, quý vị sẽ luôn có vấn đề vì chúng ta sống trên thế gian và mọi người khác sẽ rất “rộng lượng” chia sẻ vấn đề của họ với quý vị. Và rồi quý vị luôn có việc gì đó để làm.

Nhưng đôi khi, giữa lúc thức tỉnh, ở đâu đó trong cuộc đời trong hành trình tâm linh, quý vị sẽ ngồi đó một mình và tự hỏi tất cả là về cái gì, tất cả trò chơi này. Con người chỉ chơi trò chơi với nhau, và Thượng Đế chỉ đạo trò chơi. Và rồi, tại sao mình phải chạy khắp nơi để cứu người này, giúp người kia hoặc khai sáng nhóm này hay những nhóm khác? Nhưng ngày hôm sau, quý vị sẽ quên, và quý vị sẽ tiếp tục lặn ngụp trong đời sống hàng ngày, và rồi chúng ta sống lần nữa hoặc chết một nửa. Nên, nếu có bất kỳ câu hỏi nào, quý vị hỏi tôi, nhé? Bởi vì thông thường, khi tôi đi nước ngoài, quý vị nói quý vị không có thời gian để hỏi tôi hoặc đại loại vậy tại vì quý vị không gặp tôi nhiều lắm.

(Thưa Sư Phụ, vài ngày trước ở đây, Ngài đã đề cập rằng chúng ta nên mát xa bên trong não bộ. Xin Ngài giải thích rõ hơn về điều này.) Điều này nghĩa là Pháp Môn Quán Âm. Hay là quý vị muốn tôi mát-xa não bộ của quý vị với thứ gì khác nữa? Không phải theo nghĩa đen, nhé? Đó là một kiểu nói. Hãy chú ý, hãy chăm sóc yêu thương để rồi nó sẽ nở rộ thành trí huệ và hỷ lạc cho quý vị. Nhưng nếu tôi nói: “Bón phân cho não bộ của quý vị”, thì xin đừng. Đừng hỏi cùng một câu hỏi đó. Bác ấy dễ thương quá. Người ta nói người già trở thành như trẻ nhỏ, đó là một trong những ví dụ.

Còn ai có câu hỏi nữa không? Nói đi. (Thưa Sư Phụ, con đến từ Singapore, và con bị cao huyết áp. Có lần, khi con thiền, đầu và cơ thể con cảm giác như muốn nổ tung.) Ôi! Trời ơi. (Rồi…) Chuyện gì đã xảy ra? (Con ngừng lại vì con nghĩ có lẽ con sắp bị đột quỵ hay gì đó như vậy vì con bị huyết áp cao.) Anh vẫn còn sống. Vậy, chuyện gì đã xảy ra sau đó? (Nên con đã ngừng lại.) Anh đã ngừng lại? (Ý con là, con mở mắt ra, vâng.) Ồ. Xin chúc mừng. Vậy, chuyện gì đã xảy ra? Anh vẫn còn sống. (Dạ không – tại vì…) Tôi đã nói quý vị đừng chú ý đến bất kỳ cảm giác cơ thể nào. Không phải sao? (Dạ Sư Phụ có nói.) Phải. Tôi đã nói quý vị đừng bận tâm đến mắt của mình, đừng mở mắt ra. Lần sau, hãy dán băng dính lại!

Chỉ là một tiếng nổ nhỏ thôi, và rồi anh sợ. Những gì đã xảy ra, còn nhiều cái khác sắp xảy ra nữa. Đây là một thể nghiệm về sự khai ngộ; mọi người đều biết điều đó. (Ồ, nhưng…) Và rồi, chuyện gì đã xảy ra? Anh ngừng lại ngay tại đó không bao giờ phát triển nữa? (Ồ, dạ không, không, không…) Không bao giờ nổ tung nữa hay sao? (Dạ lý do là vì con bị cao huyết áp…) Chuyện đó chẳng liên quan gì đến… (Con nghĩ lúc đó bên trong con sắp nổ tung!) Nó không liên quan gì đến bệnh cao huyết áp của anh. (Dạ.) Hiểu không? Huyết áp cao không liên quan gì đến chuyện đó. Nó thậm chí có thể chữa khỏi huyết áp cao của anh. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Anh “ngốc” quá. Nếu anh muốn hỏi tôi, thì đó là câu trả lời của tôi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)

Mọi người đều biết điều đó. Khi chúng ta thiền, đôi khi có một tiếng nổ rất lớn, như tiếng sấm sét. Và rồi đột nhiên, đôi khi, chúng ta bị đánh thức bởi điều đó. Nhưng thông thường, quý vị nên tiếp tục. Đó là một thể nghiệm rất phổ biến giữa những người Thiền khi họ đạt được satori (sự thức tỉnh). Anh chưa bao giờ đọc truyện Th-th-thiền sao? Anh nên đọc thêm những chuyện Th-th-thiền, và sau đó anh sẽ không còn sợ như vậy nữa. Có rất nhiều thể nghiệm mà chúng ta có thể thu thập hoặc thể nghiệm trong sự tu hành của chúng ta. Đừng sợ bất cứ điều gì. Nhiều người rất thích có thể nghiệm. Khi họ có một số [thể nghiệm], họ nói: “Ồ! Đó là gì vậy?” Hoặc đôi khi linh hồn họ đi ra khỏi cơ thể, và rồi họ sợ, họ nói: “Thả tôi xuống!” Không có ai ở đó cả. Cảm giác như đang bay trên trời và không có cách nào bám giữ, không thể dựa vào bất cứ gì, nên quý vị cảm thấy sợ hãi.

Nhưng chính vì vậy phải mất nhiều thời gian để giải thoát vì chúng ta đã quá quen với cái phòng giam này mà chúng ta không muốn rời đi. Phải, một số tù nhân không muốn rời khỏi phòng giam. Quý vị biết điều đó không? Cách đây vài tháng ở Úc, có một tù nhân. Sau hơn 10 năm sống trong tù, cảnh sát đã phải lôi anh ta ra và cắt hết quần áo của anh ta, quý vị biết quần áo tù nhân, vì anh ta phải ra ngoài. Nhưng rồi ngày hôm sau, anh ta ném gạch vào trụ sở cảnh sát để được đưa vào nhà tù trở lại. Anh ta không chịu rời khỏi phòng giam. Anh ta nói rằng anh ta chưa sẵn sàng để được “tự do”. Chuyện đó có xảy ra. Nó xảy ra trên khắp thế giới, một số câu chuyện lạ lùng như vậy.

Đôi khi, chúng ta nghĩ rằng chúng ta tốt, và chúng ta cố gắng giúp tù nhân để họ được tự do, nhưng thực tế là họ không muốn điều đó. Người tu hành cũng giống như vậy. Đôi khi họ không… không phải là họ không muốn, họ chỉ không quen và “sợ” thế giới chưa biết ngoài kia. Nhưng đừng lo lắng. Từ thời xa xưa, mọi người đã tu pháp này. Nếu quý vị đã đọc thần thoại Ai Cập hoặc Hy Lạp cổ đại, chúng có đầy những ví dụ về Tâm Ấn huyền bí. Sau đó các học trò không được phép kể chi tiết về Tâm Ấn, chỉ được nói về một số dạng thể nghiệm như họ đã bước vào cửa tử, họ thấy nhiều vị Thần và nói chuyện với các Ngài, v.v., v.v. Nhưng họ không thể nói nhiều hơn vì họ đã nguyện không tiết lộ bí mật về lễ [Tâm Ấn]. Rất giống với pháp môn của chúng ta.

Ngày xưa, các vị Minh Sư thuộc dòng tu cao đẳng hơn của một sứ mệnh huyền thoại như vậy chỉ nhận mỗi lần một học trò và rồi bắt họ phải đợi một thời gian dài – rất, rất lâu cho đến khi Minh Sư bên trong đồng ý với người cụ thể đó. Hèn chi mà thế giới chúng ta ngày nay vẫn chưa khai ngộ. Cách các Ngài làm việc, mất quá nhiều thời gian. Và rất nhiều bài khảo, rất nhiều khảo nghiệm nữa. Giống như Milarepa, Sư Phụ của Ngài bắt Ngài phải đợi bảy năm hoặc bốn năm và làm nhiều việc vô nghĩa cho đến khi Sư Phụ chấp nhận Ngài. Rồi. Nếu quý vị không có câu hỏi nào, thì hãy nhìn cho kỹ một lần nữa và rồi tôi sẽ biến mất. Không có câu hỏi à? Quý vị có thích không?

(Dạ. Con có một câu hỏi rất ngắn: Con có thể thiền [Ánh Sáng Thiên Đàng nội tại] với nút bịt tai không?) Tại sao? (Vì con sống ở một vùng ngoại ô rất ồn ào.) Nếu anh đóng cửa lại, vẫn không ổn sao? (Dạ không. Con vẫn nghe thấy tiếng ồn.) Anh phải làm điều gì tốt nhất cho anh. Anh sẽ quen thôi và sẽ không nghe thấy tiếng ồn nữa. Đôi khi chúng ta làm vậy. Nhưng sau khi ngồi một lúc lâu, chúng ta không còn cảm thấy “ồn” nữa. Hãy cố gắng nhập định, và rồi anh sẽ quên tiếng ồn.

Cô sẽ ở lại bao lâu? (Dạ sáu ngày.) Sáu ngày thôi à? Tại sao? Ở tuổi của cô mà vẫn còn việc phải làm à? Nói đi. (Nhiều khi, một mình thì chúng con có câu hỏi, nhưng khi ngồi trước sự hiện diện của Ngài, chúng con quên hết.) Ồ, thật sao? Cô lãng mạn quá. Cố gắng nhớ lại. Đó là gì? Câu hỏi cuối cùng liên quan đến điều gì? (Dạ con có một câu hỏi về Thế giới A-tu-la khi chúng con đi qua đó. Chúng con có thể chỉ đi qua đó mà không cần dùng thần thông không?) Chắc chắn rồi. Chúng ta không dùng thần thông. (Chúng con không cần phải tinh thông nó hoặc…) Không, không, không, không. Thực ra, Sư Phụ sẽ để quý vị đi qua Thế giới A-tu-la rất nhanh, trừ khi quý vị có sứ mệnh cụ thể nào đó hoặc có việc gì đó cần nghiên cứu ở đó. Nơi đó đầy rẫy cạm bẫy, chúng ta không dừng lại ở đó quá lâu.

Có hơn 100 cõi phụ trong Thế giới A-tu-la đó. Vì vậy, nếu một hành giả bình thường đạt đến đỉnh của Hoa Sen ngàn cánh, điều đó có nghĩa là họ đã vượt qua 120 cái gọi là cõi giới trong Thế giới A-tu-la. Và dĩ nhiên, sau bao nhiêu công sức, họ nghĩ thế là xong. Thành ra hầu hết hành giả nhấn mạnh rằng phải đạt tới Hoa Sen ngàn cánh như mục tiêu cao nhất. Nhưng chúng ta đi nhanh. Chúng ta không có thời gian để “đi mua sắm ở tầng hầm phía dưới”. Nhưng như một lời giới thiệu, vị Thầy phải cho học trò biết những gì đang diễn ra ở mỗi nơi. Lỡ như họ phải ở đó, họ sẽ không cảm thấy như người lạ, và họ sẽ biết cách đối phó với từ trường thần thông của cõi đó. Hiểu không?

Photo Caption: Vì Sự Chào Đón-Vinh Dự Của Nàng Tiên

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/3)
1
2024-10-10
2691 Lượt Xem
2
2024-10-11
2252 Lượt Xem
3
2024-10-12
2171 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android