Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tu Hành Tinh Tấn Rồi Mọi Chuyện Sẽ Tốt Đẹp, Phần 3/3

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Huống chi quý vị có một mình, nghiệp chướng của mình hoặc là gia đình, một nhóm người thôi. Năm, sáu đời thì Sư Phụ giúp; năm, sáu đời của tổ tiên thì Sư Phụ đã giúp rồi. Còn quý vị chỉ gánh cái nghiệp chướng của mình trong cõi đời này thôi, hết rồi trả xong là đi, kéo thêm gia đình, con cái, bè bạn cũng đi thêm nữa.

Người nhà khỏi cảm ơn, không có chi. Còn gì nữa không cưng? (Dạ thể nghiệm cuối cùng ạ, của đồng tu đến từ Hoa Kỳ.) Thôi về ngồi nghỉ đi cô. Cảm ơn nhe. Tu hành giỏi, đến mà có thần ra chào là cũng ghê lắm, cũng gồng lắm đó. Thôi chúc mừng ha!

(Dạ thể nghiệm thứ nhất là bên trong của con, con thấy vầng hào quang và Ánh Sáng cực mạnh từ đôi mắt của Ngài. Thể nghiệm này, con đã kể với Sư Phụ gần 30 năm trước. Lúc đó khi con ngồi thiền, con thấy Ánh Sáng trắng chói lóa nhưng luôn ngại khi nhìn thẳng vào đó. Trong cái khóa tu đầu tiên ở Bình Đông, con đã nhìn thấy Ánh Sáng này một lần nữa. Nhưng con tự nhủ: “Mình cứ nhìn thẳng vào Ánh Sáng, nếu như mà mình bị mù vậy thì đã sao”. Lúc đó thì con đi xuyên qua cái luồng Ánh Sáng này và thấy Sư Phụ với một luồng sáng vàng lớn tuyệt đẹp đơn thuần, thanh khiết. Có rất nhiều tia sáng trắng phát ra chuyển động không ngừng từ đầu của Ngài. Và bên trên là vầng hào quang hoàng kim.)

(Dạ thể nghiệm thứ hai là con nhìn thấy Ngài trong Ánh Sáng trắng trong hình dạng Quán Thế Âm Bồ Tát với một quầng sáng vàng dày như lửa bao quanh toàn bộ thân thể của Ngài. Con cũng tự nhủ bản thân hãy cứ nhìn thẳng vào Ánh Sáng màu trắng. Rồi từ trung tâm cơ thể của Sư Phụ, trái tim của Ngài tỏa ra một Ánh Sáng vàng rất là lớn về phía con, con chìm vào trong Ánh Sáng. Con nhìn xung quanh thì tất cả đều vàng rực.)

(Dạ thể nghiệm thứ ba là khi con đi đến một trong những cõi Thiên Đàng thì con thấy Sư Phụ đang thuyết pháp trước rất là đông người. Khi kết thúc bài thuyết pháp, Ngài tỏa ra một luồng sáng màu vàng khổng lồ và bên ngoài là một quầng sáng màu tím nữa. Rồi Sư Phụ nhìn vào con và nói bằng tiếng Âu Lạc (Việt Nam) rằng: “Chỉ có Quán Âm mới có vầng hào quang này”. Thì con không biết rằng chỉ có Quán Âm Bồ Tát mới có quầng hào quang này, hay là chỉ có người tu Pháp Môn Quán Âm mới có điều này. Lúc đó ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu con là Quán Thế Âm Bồ Tát.)

(Thể nghiệm cuối cùng là khi con nhìn thấy Ánh Sáng trắng đặc như hàng tỷ, hàng tỷ Mặt Trời chiếu vào mắt Ngài. Nếu mà Sư Phụ cho phép thì con xin tiếp tục chia sẻ toàn bộ thể nghiệm này. Con xin cám ơn Sư Phụ vô vàn kính yêu.) (Được, tiếp tục. Máy vi âm.) (Dạ xin chào Sư Phụ.) (Chào.) (Và cái thể nghiệm nó như vầy, Sư Phụ. Thì con tới một cái chỗ thuyết pháp gì đó, rồi con thấy một vị Minh Sư Ấn Độ. Thuyết xong, rồi vị Minh Sư đó được người ta nâng lên cái kiệu, rồi có bốn người khiêng. Mà cái kiệu đó màu vàng kim, màu vàng hết trơn. Con nhìn con thấy sao cái Vị này giống, hình như quen ở đâu đó rồi đó. Rồi con cứ đi xuyên qua đám đông, cái con nhảy lên cái kiệu đó,) Chà! (rồi lát nữa con quay lại con thấy vị Minh Sư đó hóa thành Sư Phụ. Rồi lát nữa con quay, con nhìn thấy bốn vị mà khiêng cái kiệu đó tự nhiên họ biến mất. Rồi cái kiệu đó tự nhiên nó cũng (Lơ lửng.) không có người khiêng mà nó cũng vậy đó. Rồi nó tiếp tục nó bay ra khỏi cái nhà lầu đó luôn. Rồi con nhìn xuống thì con thấy nhà cửa, nhà lầu ở dưới này đầy hết trơn. Rồi cái kiệu đó nó vẫn tiếp tục bay, nó bay ra khỏi tới không gian. Rồi con thấy mấy ngôi sao, mấy trời trăng vậy đó. Rồi tiếp tục đi hoài đến cái vùng đó nó đen thật là đen, một chút ánh sáng cũng không thấy nữa. Một hạt bụi ánh sáng cũng không thấy nữa. Rồi con quay lại thì con thấy Sư Phụ biến ra thành một Bà lão rất là già, già đến nỗi mà những cái nếp nhăn của Bà rất là sâu. Mà con chưa bao giờ thấy một Vị nào mà già da nhăn đến kiểu như vậy.) (Ôi trời ơi!) (Rồi con thấy mắt của Sư Phụ không có cái tròng đen mà nó trắng hết giống như là nó đầy ánh sáng hết trơn đó, Sư Phụ. Rồi con hơi sợ tại vì thấy nó lạ quá, chỉ một sát na đó thôi. Tại vì khuôn mặt của Vị đó rất là hiền, làm cho con cảm thấy dễ chịu, nên con không có sợ nữa. Rồi con nhìn xung quanh; cái chiếc kiệu hồi nãy nó biến thành một chiếc thuyền nhỏ bé đơn sơ thôi Sư Phụ, rất là cũ kỹ.)

(Tại vì ở đó không có ánh sáng, con thấy chiếc tàu đó tại vì nhờ có Ánh Sáng từ mắt của Sư Phụ. Khi con nhìn Sư Phụ đó thì tự nhiên trong mắt của Sư Phụ chiếu ra hai luồng hào quang rất là cực sáng. Mà mỗi luồng hào quang như vậy đó nó sáng đến nỗi mà giống như tờ giấy trắng vậy, Sư Phụ. Mà nó giống như là cái ngôi sao mà nó gom lại như vậy đó. Con thấy được chiếc tàu đó tại vì nhờ Ánh Sáng đó. Rồi con mới quay lại con hỏi Vị đó. Trong lúc đó thì con thấy con cầm cái sợi dây, mà cái sợi dây đó nó cột dính với cái đầu mũi thuyền, cái Vị đó nói là: “Tùy”. Vậy thôi là con nghe đó xong, con thả cái sợi dây ra, thì lúc con thả cái sợi dây đó ra rồi tự nhiên cái thuyền nó rã ra từng mảnh. Tại ở đó không có một cái vật gì hết trơn, làm cho con cảm giác như là rơi vào một cái không gian hay là một cái hố sâu vậy đó. Rồi con sợ hãi, rồi con kêu: “Sư Phụ ơi, cứu con Sư Phụ”. Một hay hai, ba lần gì đó. Rồi con quay lại con thấy Sư Phụ hóa ra thành một Vị đó người Phi châu, không phải da đen lắm, mà da ngăm ngăm đen thôi. Thì lúc mà con xả thiền xong, con không biết gọi tên của Vị đó là gì, con tạm thời đặt cái tên của Vị đó là Hắc Mẫu. Con thấy dù cho vũ trụ có già bao nhiêu tuổi đi nữa, [cũng] không bằng cái tuổi của Vị lão đó, nên con tự tạm thời đặt tên của Vị đó là “Mẹ Của Vũ Trụ”. Xong rồi sau khi con kêu cầu cứu Sư Phụ như vậy thì Sư Phụ hóa thành Vị người Phi châu đó, người đàn bà Phi châu đó. Thì Người bay tới rồi nắm tay con bay tới một cái vùng đất đó. Rồi sau đó thì nó còn nữa, nhưng mà hơi giống như là về riêng tư đó Sư Phụ, thì cho con tạm dừng ở đây. (Ừ.) Dạ vậy thôi. Vì con thấy lực lượng và Ánh Sáng, hào quang của Sư Phụ rất là mãnh liệt và rất là rực rỡ, rất là huy hoàng nên con muốn chia sẻ với Sư Phụ và đồng tu.) (Cám ơn.) (Dạ cám ơn Sư Phụ nhiều.) Tu hành có tiến bộ. Mấy chục năm mới được có một cái thể nghiệm dài dòng như vậy hả? Thường thường chá một cái là hết liền, phải không? Rồi, còn nữa không? (Dạ hết rồi, thưa Sư Phụ.) Hết rồi? (Dạ.) “Đỡ quá”! Được rồi! Cám ơn quý vị.

Tu hành giỏi như vậy Sư Phụ rất là hãnh diện và rất là vui sướng. Không cần cho quà cho cáp, cho tiền cho bạc gì cho tôi hết. Tu hành giỏi, tiến bộ là món quà rất là quý báu cho Sư Phụ. Có bấy nhiêu đó thôi. Tu hành giỏi, cái gì cũng qua hết đó, hiểu chưa? Sư Phụ gánh rất nhiều nghiệp chướng, mà rồi rốt cuộc nó cũng qua.

Huống chi quý vị có một mình, nghiệp chướng của mình hoặc là gia đình, một nhóm người thôi. Năm, sáu đời thì Sư Phụ giúp; năm, sáu đời của tổ tiên thì Sư Phụ đã giúp rồi. Còn quý vị chỉ gánh cái nghiệp chướng của mình trong cõi đời này thôi, hết rồi trả xong là đi, kéo thêm gia đình, con cái, bè bạn cũng đi thêm nữa. Như vậy cũng không có gì khó khăn lắm, nhưng mà làm việc nhiều thì mệt mà, nhiều khi thân thể nó mệt đó.

Làm thân người khó đặng, mà tu hành cũng bị cái thân người đó làm cho khó khăn thêm. Chứ nếu không có thân người thì không tu hành được nhiều, mà có thân người thì cũng bị chướng ngại. Thân người bên trong nó có rất nhiều cơ quan và có những sự áp lực vô hình nữa, nó đã tạo sẵn ở trong thân thể của mình rồi. Cho nên nam, nữ lớn lên tự nhiên bị nó hành hạ, bị nó sai khiến, nhiều khi không kiềm chế được. Thành ra khó khăn như vậy đó. Rồi ăn chay nữa, xã hội hồi xưa tới bây giờ ít người ăn chay, thành ra mình ăn chay cũng hơi khó khăn. Nhiều khi ăn nhầm, ăn lộn cũng có nữa, làm cho chướng ngại sự tu hành của mình nữa và thân thể của mình nữa.

Cái xã hội này rất là khó khăn. Nhưng mà quý vị thấy rõ ràng càng ngày càng dễ dãi, càng ngày càng tiến bộ. Càng ngày càng hồ hởi. Sư Phụ rất là hạnh phúc, rất là mừng cho nước Âu Lạc, vô cùng mừng! Cám ơn quý vị. Cám ơn quý vị. Cám ơn quý vị tu hành giỏi thì đất nước sẽ càng sung túc hơn, hạnh phúc hơn. Cũng nhờ quý vị. Sư Phụ một mình đâu có làm hết mọi chuyện được.

Cám ơn quý vị chăm sóc cho những người nghèo khổ hoặc là những động vật vô tội không có phương tiện để tự giúp đỡ và giải thoát chính mình. Sư Phụ cám ơn quý vị là thay Sư Phụ làm những việc đó. Nếu có cần trợ giúp gì tài chánh thì viết thư cho Sư Phụ biết, nhé? Viết thư cho “Bộ ngoại giao”. Biết không? Cái nhóm ngoại quốc đó mà, hiểu rồi hả? Nhóm đó mạnh lắm đó. Kiểm soát mọi việc. Cấm mấy người 72 không được qua nữa, Sư Phụ đâu có biết đâu. Cũng tùy người thôi. Thì thường thường pháp luật nào cũng vậy đó, làm một cách nghĩa là tổng quát đó, làm một cách tổng quát thôi đó, không có kiểm soát từng người từng người được, mình cũng hơi đông quá đi.

Cái cô gì đó hồi nãy đi ra nói cho bên kia chưa? Một chút đi hả? Một chút mới đi hả? Nếu mà đi qua bữa nay không được thì mai nói bác qua. Thì mấy lần Sư Phụ cũng hỏi hoài tại sao bác không qua vậy? Tưởng đâu bác bỏ tôi bác đi rồi, bỏ tôi theo người nào khác rồi. Theo bà nào khác rồi. Nói bác Sư Phụ thương nhớ bác nhé? Nếu được thì qua liền ha. Không được thì càng sớm càng tốt, hiểu chưa?

(Cảm ơn Sư Phụ ạ. Tại vì bác cũng rất là nhớ Sư Phụ mà do bác đi không được, chứ bác cũng nói là… Có lần, ngày con đi bác khóc, bác tiễn con đi bác khóc.) Khóc hả? Trời ơi, tội nghiệp không! Sư Phụ cũng biết chứ, thành ra cứ nôn nóng hoài sao bác không có qua. Thôi được rồi, nói với bác ha. Nói bác còn mạnh giỏi, còn thương tôi thì đi qua. (Con cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Nói Bác Hải rất là nhớ bác nhé? Nhớ, rất là lớn tuổi rồi mà vẫn còn rất là thành tâm tu hành, không màng khổ, không màng khó khăn gì, không sợ ai hết. Bác là tiên phong của những nhóm sau này đó.

Thôi còn gì nữa không? Không thì mình đi ra ngoài, đi ăn cơm. Những người nào già cả Âu Lạc thì vô ăn cơm với Bác Hải, người nào trẻ thì từ từ. Không phải Sư Phụ phân biệt nha. Những người sáu mươi mấy tuổi, bảy chục gì đó vô nhà bếp ăn cơm với Sư Phụ cho vui. Rồi những người trẻ thì đợi tới phiên mình chừng mình già rồi mình sẽ được vô. Thì già lẹ lẹ lên rồi vô ăn cơm với tôi.

Sư Phụ không phải phân biệt, nhưng mà những người già họ cơ hội có thể là ít hơn người trẻ. Có thể bữa nay họ còn, mai họ không, có thể bữa nay họ mạnh khỏe, mai họ yếu đuối không có đi được. Họ mất đi cái cơ hội, vậy thôi. Với lại cả một đời họ đã sự phụng nhân loại, sự phụng quốc gia, sự phụng gia đình, sự phụng con cái, bè bạn rồi, thì khi họ già thì cho họ một quyền ưu tiên một chút vậy thôi. Chứ không phải vô đó ăn cho mập thêm gì đâu, cũng vậy thôi à. Sư Phụ ăn hoài đâu có mập gì đâu. À, cũng có mập chút chút, có nhiều khi ăn nhiều quá cũng có mập chút chút. Hồi xưa còn tu khổ hạnh, hồi còn để tóc ngắn nghĩa là không có tóc đó, thì còn ốm hơn ha, thấy ốm ốm.

Bây giờ qua Đài Loan, mỗi ngày nó cho ăn thứ này thứ kia, nhiều khi không muốn ăn mà nó để trước mặt rồi cũng ngồi đó rồi ăn hoài, vừa ăn vừa nghĩ chuyện gì đâu. Cứ bỏ đồ ăn trong miệng mà không biết ăn cái gì, cứ vậy mà nó mập, nó phát triển ra, mà phát triển không có đúng chỗ. Cũng may là ở trên này, trên đầu cũng còn phát triển dài dài, chứ nếu mà phát triển ở đây không là mệt lắm đó. Quần áo mà mình thiết kế ra đó chắc bận không vô, nếu mà tiếp tục ăn kiểu đó. Là không có bán cho ai được hết, mình bận vô nó che có một nửa thôi. Nếu mà mập ra đó, nó che có một nửa. Rồi cái cằm nó càng ngày càng xuống tuốt tới đâu không biết nữa. Nó làm mấy cái cổ này cũng không có ích lợi gì đâu, nếu mà ăn nó mập quá thì nó làm mấy cái cổ này không có che được gì hết đó. Có khi là cái cằm mình nó che cả cái cổ áo luôn. Thôi quý vị đi nghỉ ha.

À quên nữa, có người nào không có Quà không? Giơ tay lên coi. Ôi trời ơi, đi đâu mà hồi đó tới giờ không lấy Quà tôi? Để cho mấy người kia lấy hết. Thôi được rồi, Sư Phụ chỉ cho, nhưng mà không được nói với ai hết, hiểu chưa? (Dạ.) Không được nói với tôi luôn đó, hiểu không? Sư Phụ nói cho một vài lần thôi, rồi sau đó… Chưa, chưa. Chưa. Không vội. Để cô ấy dịch rõ ràng. Sư Phụ nói cho một ít lần thôi, rồi một lát nếu mà quên thì hỏi lại. Những vị họ tổ chức họ đưa lên những chỗ nào đó đặng mình học lại. Tức là họ nhắc lại cho mình, cho mình nhớ, tới khi mình nhớ thôi.

Nhớ cho tới khi ngày nào cũng phải niệm. Niệm Năm Câu với lại Món Quà chung. Năm câu rồi Món Quà, rồi Năm Câu rồi Món Quà. Thì dù mình có bị đọa lạc tới đâu cũng không bị đau khổ. Nhưng mà đừng có bị đọa lạc, nghe không? Đọa lạc rồi tôi không có trở lại đâu. Kỳ này tôi muốn đi luôn cho rồi, mệt quá! Nghỉ, về nghỉ phép. Về nghỉ phép một vài triệu năm rồi tính sau. Người trần gian khó dạy quá đi.

Bởi vì chút nữa tôi cũng có một cuộc họp. Nên tôi sẽ ở lại với quý vị một lát rồi tôi cần phải đi. Sư Phụ vô ăn cơm với quý vị trưởng lão một hồi thôi, Sư Phụ phải đi họp nữa. Sau đó rồi còn bao nhiêu công việc ở nhà chưa làm xong. Ừ. Công việc gấp. Cám ơn! Rồi bữa nay mấy đồng chí hồ hởi rồi hả? Không có ấm ức gì nữa phải không? (Dạ.) Xây cái nhà này nó cũng đỡ, có chỗ ngồi đặng mà tổ chức mới được.

Chứ hồi xưa Sư Phụ chạy tới chạy lui. Chạy vô mấy cái lều của Âu Lạc, rồi chạy qua mấy lều của Mông Cổ, rồi chạy qua mấy lều của Đại Hàn. Như vậy cũng được rồi, thay phiên mà đến ngồi thiền. Cái nhà này ngày nào cũng mở mà. Thì đi thiền không được thì qua bữa khác đi qua. Nhưng mà cái lúc đi thiền thì có Bà Hải ở đây, có thể là 90% chắc ăn, vậy thôi. Còn những ngày khác đi qua có thể Bả có, có thể Bả chạy đi chỗ khác Bả làm việc chỗ khác rồi. Ờ, có thì được, không có thì tại nghiệp của mình nha. Đừng đổ thừa Bác Hải nghe không? (Dạ.) Ờ. Cám ơn nhe quý vị! (Cảm ơn Sư Phụ.) Nhà bếp. Nhà bếp hả? Ờ. Hãy chịu khó nhé? Tôi nghe nói nếu nam giới bị nhờ mang cái này, họ sẽ cảm thấy bị đối xử tệ. Không à? Không cảm thấy vậy sao? (Vinh dự ạ.) Vinh dự hả? Ờ, cơ hội hiếm có ha? Ví của tôi đẹp như vậy. Không ai có thể đụng vào, chỉ quý vị mới được thôi. Rồi, hẹn gặp lại.

Chào nhe! Một lát gặp nhe hay là mai gặp gì đó. Nhân viên làm việc nên rời đi; trở lại làm việc đi. Áo Sư Phụ đẹp quá! À, bận áo Âu Lạc đẹp hả? (Dạ.) Áo Âu Lạc bây giờ tiến bộ, nó làm cái dây kéo ở đằng sau đó. Có nhiều khi nó làm nút đó, nhiều khi phải câu nó vô, nhiều khi móc vô. Nhiều khi nó làm nút đó, mình mới có bấm vô cái nó tuột ra nữa. Rồi nhiều khi móc vô cái kia nó bật ra. Bây giờ làm phía sau vậy là tốt đó. Làm cái zip, cái dây kéo đằng sau đó. Ờ, như vậy là văn minh đó. Rồi, tôi đi ra. Ai muốn coi nữa thì chạy ra kia coi.

Cám ơn nha. Cảm ơn nhiều lắm. Tôi làm từ từ. Rồi. Đi, đi, đi! Nó không đi. Nếu khởi động lại thì nó có thể đi. Ờ, nó cũng kiếm chuyện với tôi. Nó cũng làm khó tôi, chiếc xe nhỏ này. Cẩn thận. Được rồi. Đi đây. (Dạ cảm ơn Sư Phụ.) Tôi sẽ dành cho người Tây phương nhiều thì giờ hơn, sau này, lần khác. Hôm nay là thời gian của người Âu Lạc (Việt Nam). Người Tây phương, tôi sẽ gặp sau. Đừng lo nhé, tất cả quý vị sô-cô-la. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Tạm biệt Sư Phụ.) Gặp lại sau nhé. Hẹn gặp lại. Tôi sẽ dành thời gian cho quý vị. Hôm nay là thời gian của người Âu Lạc (Việt Nam). Nhưng tôi không quên quý vị đâu. Người Mông Cổ, Đại Hàn, Thái, Campuchia, Lào, tôi không quên đâu. Chúng ta sẽ từ từ. Mỗi lần một nhóm! Tôi thương tất cả quý vị. Thượng Đế gia trì. Cảm ơn quý vị. (Con thương Ngài.)

(Kính chào Sư Phụ.) Thương quý vị! Cảm ơn quý vị. Cảm ơn quý vị. Cẩn thận, chú ý chân quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ.) Chào! (Kính chào Sư Phụ.) Chiếc xe này tốt. Nó làm tôi trông cao hơn. (Kính chào Sư Phụ.) Tiện cho mọi người thấy [tôi]. Thương quý vị. (Chúng con thương Sư Phụ.) (Chúng con thương Ngài!) Thương quý vị. Thương quý vị nữa. Không nhiều người lắm ha? Tốt hơn là tôi nên vào nhà bếp, trời lạnh quá. (Kính chào Sư Phụ.) Chào, tôi sẽ vào nhà bếp nhanh thôi. Tôi sẽ trở lại sớm. (Kính chào Sư Phụ.) Chào. Cảm ơn, cảm ơn quý vị. (Kính chào Sư Phụ.) Chào mọi người. Chú ý chân quý vị. (Dạ.) Ngồi xe này, không thấy. Không thấy chân quý vị. (Dạ.) Chào. (Chúc Sư Phụ ngủ ngon.) Chào. (Kính chào Sư Phụ.) Tôi sẽ trở lại. Sẽ quay xe lại. Ồ, bên ngoài không lạnh sao? (Dạ không.) Quen rồi à? (Dạ.) Rồi, tôi sẽ vào nhà bếp. (Kính chào Sư Phụ.) Chào mọi người. (Kính chào Sư Phụ.) Chào. (Kính chào Sư Phụ, con thương Ngài.) Cảm ơn quý vị.

(Sư Phụ giữ gìn sức khỏe! Dạ, Sư Phụ ơi.) Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn! (Con thương Sư Phụ!) Cảm ơn quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ!) Cảm ơn quý vị rất nhiều. (Cảm ơn Sư Phụ! Kính chào Sư Phụ.) Cảm ơn. Thương quý vị. (Kính chào Sư Phụ.) Thương quý vị. Tôi đi họp đây. (Dạ.) Nếu có thời gian, sẽ gặp quý vị sau. (Kính chào Sư Phụ.) Nếu có thời gian, tôi sẽ gặp quý vị nữa. Này! Ban làm việc, cảm ơn tất cả! Cảm ơn quý vị.

Xem thêm
Tất cả các phần  (3/3)
1
2021-02-01
6984 Lượt Xem
2
2021-02-02
5718 Lượt Xem
3
2021-02-03
5430 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android