Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Cái Đẹp Bên Trong Chúng Ta, Phần 2/9

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi vẫn đang chờ cuốn sách “trí huệ” của mình. Nếu quý vị không hỏi gì hết thì… Hồi nãy Sư Phụ nằm mệt quá đó, nghĩ rằng chắc lại đây không nói gì hết. Cứ vậy thôi. Tại ngồi trên máy bay nó hút thuốc đó, hút thuốc nó làm mệt quá. Thật ra cái sức lực của con người mình là vô hạn ha. Nếu mà hồi nãy Sư Phụ nằm mà làm biếng là nằm luôn. Thật tình không có dậy nổi. Nghĩ rằng không thể nào dậy được. Cái đầu mình nó nghĩ như vậy đó, nó chuyên môn nó nói như vậy đó, biểu: “Mày ngủ đi”. “Mắt cứ tiếp tục nhắm đi. Nó rất là êm ái, nhẹ nhàng. Mở mắt ra làm cái gì? Ngủ đi cho nó mập”. Cứ vậy mà nó nằm đó nó niệm mấy cái câu kinh kệ đó hoài. Rồi mình nghe cũng êm tai nữa.

À, thật là khó mà dậy nổi. Mới nằm có nửa tiếng hay một tiếng gì đó mà dậy sao dậy nổi. Lúc mà cái thời giờ nó khác biệt nữa. Nhất là mấy đêm không ngủ nghê gì hết. Hôm qua truyền Tâm Ấn hai trăm mấy chục người mà. Rồi cái nó hơi nhiều, tại nó hơi lâu đó. 5, 6 giờ. 6 giờ mới ngủ, 6 giờ mới nằm nghỉ chút. Rồi bắt đầu 7 giờ mấy là phải dậy. 7 giờ mấy 8 giờ. Tại nằm cũng không được. Biết mình sắp đi ra phi trường rồi ngủ cũng không có yên giấc nữa. Ban ngày ngủ đâu có tốt bằng ban đêm. Ngủ không được, ồn ào. Nhất là ở trung tâm thành phố Mexico nữa. Nước Mễ đó nó đông quá trời người mà đông. Dòm đông mà náo nhiệt, cũng nhiệt tình nữa. Ở bên đó sao họ thương Sư Phụ quá trời. Họ cứ biểu Sư Phụ ở luôn bên đó cho rồi đi.

Mà Sư Phụ qua đó cũng thích ở luôn nữa. Cái lúc qua đó thì muốn ở luôn bên đó luôn. Thấy cái trình độ của họ sao nó hợp ý mình đó. Hỏi những câu hỏi tâm linh rất là thông minh, cao đẳng. Không có hỏi bậy bạ. Không có hỏi những vấn đề vật chất bên ngoài, thí dụ vậy đó ha. Sư Phụ rất là thích, họ hỏi rất là hay. Rồi hỏi hay thì Sư Phụ mới nói hay được. Thành ra Sư Phụ thấy thích ở bên đó. Nhưng mà sáng ngày ra rồi cái không thích nữa. À, đi đâu thích đó. Rồi hồi nãy tới nhà thấy nhà đẹp quá nói: “Ồ, thích quá! Ước gì ở đây luôn cho rồi”. Nói vậy thôi chứ không có ở, đừng có ham. Còn hai tháng phải đi vòng quanh thế giới nữa. Mà không dám nghĩ tới.

Thôi, bây giờ không ai hỏi gì hết thì đọc truyện cổ tích cho quý vị nghe ha. Được rồi. ... Tôi vừa tìm thấy một số, quên mất. Lại quên rồi. Nghiêm trọng quá. Nghiêm túc quá. Nếu tôi nói bằng tiếng Anh, thì sẽ tốt hơn. Nói tiếng Anh nó hay hơn. Không nói gì hết thì dòm cho đã. Nhớ hả? (Con nhớ Sư Phụ.) Thế giới thấy nó nhỏ nhưng mà nó lớn ha. Sư Phụ đi hoài đi không hết, thăm không nổi, không đủ. Mexico lớn thiệt lớn, trong đó diễn giảng một, hai ngày thấm thía gì. Nhưng mà trồng cái hột đó rồi mai mốt chắc nó sẽ... Nó sẽ sao, hả? (Sinh sôi.) Sinh sôi nảy nở hả? Ừ, hy vọng như vậy.

Nhưng mà kỳ, Sư Phụ thấy là người Âu Lạc (Việt Nam) với người Tàu theo Sư Phụ tu đông hơn, hay là tại Sư Phụ chăm sóc nhiều hơn? Hôm qua Sư Phụ ở Mễ Tây Cơ đó, học trò Nam Mỹ, Costa Rica, Panama, Argentina, Chile này kia họ đều tới Mễ họ thăm Sư Phụ hết, nhưng mà cũng một số ít thôi. Hình như người Tây phương họ tu ít. Chỉ có người Âu Lạc (Việt Nam) với người Tàu tại sao tu nhiều vậy cà? Tu quá trời ha, tại sao vậy hả? (Dạ tại khổ, Sư Phụ.) Tại khổ phải không? Cho biết khổ nhiều rồi mới ngộ ha. Vậy hay lắm rồi! Vậy thì mình cũng phải cám ơn.

Nhiều khi những cái khổ trong đời sống của con người làm cho chúng ta sinh được cái tâm nhàm chán. Rồi mới buông bỏ được những cái ham mê vật chất. Chứ nếu không thì mình không thể nào mình chán hết, phải không? Thứ nhất, mình không biết được cảnh giới bên trong hoặc là cảnh giới cao nó đẹp đẽ tới mức nào. Rồi mình chỉ thấy cái cảnh giới này thôi, mà biểu mình bỏ sao mình bỏ được? Trừ khi nào ở cái cảnh giới này nó quá đau khổ, nó làm cho mình vùi vập, nghĩa là thương tâm rất nhiều, rồi mình từ đó mình mới khát vọng. Mình có một câu hỏi trong đầu mình: “Có một cái thế giới nào đẹp hơn cái thế giới này không?” Thí dụ vậy đó. “Trường tồn vĩnh cửu hơn không?” Rồi cái Lực Lượng trong Vũ Trụ mới đưa cho mình một cái tia hy vọng, cho mình gặp một Vị Hướng Đạo nào đó dẫn mình đến những cái thế giới cao đẹp hơn.

Cho nên nhiều khi đau khổ cũng là một sự gia trì của Trời Đất. Nhưng mà ít có khi mình muốn cái sự gia trì này lắm. Cũng như gặp Sư Phụ là muốn ăn kẹo, bánh càng nhiều càng tốt. Làm như không có tiền mua vậy. Rồi ngoài ra: “Xin đừng la lối con. Xin khen con đẹp đẽ, tu hành giỏi, dài dài như vậy thì con chịu lắm. Nếu mình la con là con đau khổ lắm”. Nếu mình la con là con đau khổ lắm.” Khổ vậy đó. Thì quý vị mà không có muốn bị la, bị đau khổ thì ráng tu cho nhiều.

Thì sẵn đây có truyện của ông Trang Tử ông nói về vấn đề đau khổ ở trên thế gian. Thí dụ đây nè. Có một anh chàng kia ảnh tên là Sơ, tiếng Tàu mà, Sơ. Cái anh chàng kêu bằng anh chàng gù, gù lưng, khòm lưng giống như (người-thân-)tôm. Chắc hồi trước ăn (người-thân-)tôm nhiều lắm. Nghe nói ăn gì giống nấy mà. “Ăn gì giống nấy”. Phải không? Tôi nghe như vậy. Chắc hồi trước ăn (người-thân-)tôm. Thành ra Sư Phụ biểu ăn thuần chay là phải rồi. Còn ăn thuần chay không? (Dạ còn.) Có lén lén đi McDonald’s không? (Dạ không.) Lén đâu có lén được, có hóa thân Sư Phụ biết hết. Nhưng mà điều không nói ra chi. Bà con cũng phải vị nể nhau chút đỉnh chứ ha.

Có anh chàng gù lưng kia ảnh tên là Sơ. Cái cằm của ảnh nó kéo xuống tuốt ở dưới chỗ cái rốn của ảnh, trong này nói vậy đó nha. Rồi hai cái cằm... À, không phải. (Cái vai.) hai cái vai thì nó cao hơn cái đầu của ảnh. Rồi cái cổ của ổng, cái gì mà xương cổ... (Xương ót.) Xương ót không phải xương cổ, nó gì đó... “Chĩa lên trời”, nói sao? (Chĩa lên trời.) Hả? Chĩa lên trời. Đúng rồi, đúng rồi, giỏi đó! 5 điểm. Chĩa lên trời. Cái ngũ quan của ảnh thì nó lộn xộn, tức là trên dưới không đồng vậy đó. Lộn ngược. Và cái mông. Không phải, chỗ này kêu bằng gì? Hip là gì? (Cái hông.) Cái hông hả? À, cái hông của ảnh thì nó ngang hàng với cái sườn của ảnh. Cái anh chàng này ảnh may vá quần áo cho người ta và giặt quần áo cho người ta, thì cũng tạm gọi rằng độ nhật được, đủ sinh nhai. Nhờ còn đi làm thêm những cái chuyện lặt vặt khác thì ảnh cũng nuôi được cỡ chừng mười người nữa. Chà, ghê quá ha! Giỏi hơn mấy người Âu Lạc (Việt Nam) tị nạn ở Mỹ ha, phải không? (Dạ phải.) Phải. Vậy không mắc cỡ còn dám nói. Phải kiếm cách làm chứ ha, kiếm việc làm chứ ha.

Qua bên Úc Đại Lợi có người Âu Lạc (Việt Nam), người Việt mà nữ, mà coi đẹp gái, con nhà giàu, học giỏi, kiểu đó. Mà nói với Sư Phụ: “Sư Phụ bán mấy cái băng video mắc quá mua không nổi”. Sư Phụ nói: “Bán hồi nào đâu mà mắc?” Đi so sánh tức là so với cái ở bên ngoài nó bán hai, ba lần mắc hơn. Tại vì của mấy cái truyền hình, video hay là mấy cái, cái gì... băng video hay là mấy cái, cái gì... Trời ơi! Nói gì, mấy cái băng phim với băng nói của Sư Phụ đâu có bán có lời đâu. Tiền vốn cũng chưa đủ mà nói gì bán mắc, phải không? (Dạ phải.) Chưa kể tới máy móc hay người, hay là nhân viên, hay là thuế, hay là cái gì... “transportation” là sao? (Chuyên chở.) Chuyên chở đó. Mà cái băng của nó bán giống như cái băng không ở ngoài, thấy không? Vậy còn nói mắc.

Hỏi: “Tại sao chê mắc? Sư Phụ đâu có lấy lời đồ gì đâu. Bán bùa lỗ vốn mà. Mà lỗ vốn rồi còn chê nữa”. Cổ nói: “Không, dạ chắc không phải”. Sư Phụ hỏi cái băng của Sư Phụ mắc hơn cái băng bên ngoài sao? Hay là bằng giá bên ngoài? Nó nói: “Không phải”. Hỏi: “Ở bên ngoài bán nhiêu?” Bán ít nhất là 29 đồng mà cái băng nhỏ đó. Còn Sư Phụ băng ngon lành mà tốt, cái phẩm chất tốt nữa mà có 20 đồng à. (Tốt nữa.) Mà giống như cái băng không ở ngoài đó. Mà phải coi cái phẩm chất nữa chứ đâu phải mình nói cái giá nó vậy là vậy đâu. Phẩm chất tốt, mà có 20. Còn ở ngoài kia phẩm chất thường thôi, mà băng ngắn nhỏ mà 29 đồng là ít nhất đó. Còn không nữa là nổi tiếng nữa là 40, 50.

Sư Phụ nói: “Vậy đó mà sao nói mắc?” Tự trả lời đâu có mắc đâu. Bả nói: “Tại con không có tiền”. Sư Phụ mới nói: “Ờ, không có tiền thì thôi, thì đi ra lấy không đi. Nói với mấy người đó thì cho họ cho không đem về”. Sư Phụ cũng rất tiếc là Sư Phụ cái gì cũng không thể cho không hết được. Tại vì người thế giới đông mà cái gì cũng cho không hết Sư Phụ lấy đâu ra, hiểu chưa?

Photo Caption: Vẻ Đẹp Hạ Xuống Chỗ Thấp, Để Nâng Nơi Ấy Lên

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần (2/9)
1
Giữa Thầy và Trò
2025-11-26
2128 Lượt Xem
2
Giữa Thầy và Trò
2025-11-27
1929 Lượt Xem
3
Giữa Thầy và Trò
2025-11-28
1668 Lượt Xem
4
Giữa Thầy và Trò
2025-11-29
1528 Lượt Xem
5
Giữa Thầy và Trò
2025-11-30
1354 Lượt Xem
6
Giữa Thầy và Trò
2025-12-01
1172 Lượt Xem
7
Giữa Thầy và Trò
2025-12-02
1130 Lượt Xem
8
Giữa Thầy và Trò
2025-12-03
996 Lượt Xem
9
Giữa Thầy và Trò
2025-12-04
857 Lượt Xem
Xem thêm
Video Mới Nhất
Giữa Thầy và Trò
2025-12-05
131 Lượt Xem
Lời Thánh Khải
2025-12-04
653 Lượt Xem
Giữa Thầy và Trò
2025-12-04
857 Lượt Xem
48:13

Tin Đáng Chú Ý

385 Lượt Xem
Tin Đáng Chú Ý
2025-12-03
385 Lượt Xem
Lời Thánh Khải
2025-12-03
669 Lượt Xem
Sống Vui Sống Khỏe
2025-12-03
389 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android