Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
“Ta xin tất cả tháng ngày Ta xin tất cả tháng ngày Nắng mưa ấm lạnh trong tay thoát trần Ta Bà còn đó tâm xuân Trăng chân như sáng bao lần, biết không?” Mọi thứ đều là hoán tưởng; đều không phải hình dáng thật; duy chỉ có ánh sáng của Chân Lý là bất biến. Dù trải qua hàng ngàn năm vẫn tiếp tục lặng lẽ chiếu soi vào thế giới, đưa lối nhân loại trở về với bản tính nguyên thủy.Thời gian trôi mãi vô cùng Năm năm mai vẫn trổ bông đúng mùa Gió xuân đêm lạnh về khuya Quê hương mãi nhớ, mái chùa chưa quên.Xuân về với cả vô biên Ưu tư sẽ hết, não phiền sẽ tan Đâu đây một đóa mai vàng Đem về sưởi ấm hồn hoang sơ nàyTa xin tất cả tháng ngày Nắng mưa ấm lạnh trong tay thoát trần Ta Bà còn đó tâm xuân Trăng chân như sáng bao lần, biết không?Hư vô nhốt sạch trong lòng Trần gian còn lại đóa hồng cho ai Hiên ngang đứng giữa sông dài Nước mây còn với ngày mai muôn đời.Ngày trở về là thời khắc của niềm vui rộn rã. Tâm hồn người được thăng hoa trong hy vọng hân hoan rằng người thân yêu vẫn mãi đợi chờ mặc những dấu vết của thời gian. Sự chào đón ân cần sưởi ấm con tim trông ngóng. Trong tĩnh lặng, mọi điều đều được bày tỏ.Rảo bước về nhà, thụ án đã xong Giờ mới biết cái nào của mình cái nào không Nếu nhận được thư anh nhắn tiếng lòng Chẳng bao lâu nữa anh sẽ được tự do Thì em đã biết phải làm gì rồi Nếu em vẫn còn muốn anh La la la la… Hãy buộc sợi ruy băng vàng quanh cây sồi già đó Ba năm dài đằng đẵng, Em có còn chờ anh không? Nếu không thấy sợi ruy băng vàng quanh cây sồi già nọ Anh không xuống xe đò, cho quên chuyện đôi ta, ngàn lần anh có lỗi Rủi không thấy sợi ruy băng vàng quanh cây sồi già nọ Giờ anh nghe cả chiếc xe mừng reo Và anh không thể tin vào mắt mình (Gì thế?) Cả trăm sợi ruy băng vàng buộc quanh cây sồi giàVượt lên khoảng cách của thời gian, những khát khao của quá khứ và những giấc mơ của tương lai luôn luôn vượt lên quy luật sanh tử của tự nhiên, trở thành những lớp trầm tích nghỉ yên ở tận đáy của một dòng sông luôn cuồn cuộn chảy. Một ngày, các vì sao và Mặt Trăng sẽ xuất hiện để chiếu rọi mọi ngõ ngách và hồi sinh từng kỷ niệm, từng hơi thở, nụ cười và mỗi giọt lệ hiền hòa của tháng ngày xưa cũ. “Ngược dòng xanh và ngược dòng dĩ vãng, Tháng ngày thấp thoáng tựa cơn mơ. Hôm nay dạo lại con đường cũ, Sống lại từng giây, từng phút, từng giờ...”Con đường hôm nay nở đầy hoa hồng, Như những lần đầu gặp gỡ Như những lần đầu ta đến thăm. Con đường hôm nay nở nhiều hoa trắng Như những lần đầu ta đến thăm, Như những lần đầu gặp gỡ. Hoa dại mà đẹp vô cùng! Con suối hôm nay chỉ đầy một nửa, Chảy thật hiền như ngày ta mới quen. Réo rắt những lời ca muôn thuở, Hương vị ngọt ngào như tình mới lên men. Ngược dòng xanh và ngược dòng dĩ vãng, Tháng ngày thấp thoáng tựa cơn mơ. Hôm nay dạo lại con đường cũ, Sống lại từng giây, từng phút, từng giờ...Tình thương giữa con người và tình thương giữa người với những bạn thú chạm đến tim ta một cách sâu sắc. Nhưng chính sự dâng hiến cho Đấng Thiêng Liêng Vô Hạn mới đưa con người vượt qua biển khổ và vô minh. Tình thương ấy hiện diện mọi nơi và vô hạn giống như vũ trụ, như Mặt Trăng, các vì tinh tú, như mây và nước. “Ôi ta nhớ Mắt xưa vờn sóng biếc Như sao trời soi rợp cả hồn ta Tóc nhung vàng như mây ráng chiều pha Dệt hồng mộng bao thuở tình tha thiết”Và trên con đường tìm lại Chân Lý hoặc Đạo (Con Đường) trong thế gian này, thiền giả chân chính đã không ngừng vượt qua vô số bến bờ, sông ngòi, biển cả, những sa mạc, núi đồi và rừng thẳm. Ngày tương phùng hân hoan là thời khắc ân phúc khi Chân Lý được hiển lộ. “Càn khôn ơi! Người ta yêu muôn thuở Đã về đây Ngàn vũ trụ thăng hoa Sóng reo vui dào dạt đến ngân hà”.Đêm nay nhìn trời sao vời vợi Nhớ người từ xa vút hành tinh. Không gian thời gian Khôn ngăn cách duyên tình Tim hắt hiu thế kỷ dài mong đợi. Người phương nao Luân hồi xa vời vợi Ta tìm qua muôn triệu ngân hà… mỏi mòn trên nghìn cõi ta bà Người đâu biết.Người có nhớ? Đoái hoài tình cũ? Ta bôn ba khắp muôn trùng vũ trụ, Mong một ngày hội ngộ cố nhân Lòng ta nhớ Mắt xưa vờn sóng biếc Như sao trời soi rợp hồn ta Tóc nhung vàng như ráng chiều pha Dệt hồng mộng bao thuở tình tha thiết!Con trăng vàng Nghìn thu bồi hồi. Như tim này thương nhớ chẳng nguôi. Ai hay ngàn sau? Chăn gối đẫm men sầu, Trăng với sao Mây lặng buồn phai bạc.Nào ai hay cõi sầu xưa bát ngát. Ơi trùng dương rơi lệ nhớ người Nhìn vầng trăng nhìn ánh trăng đầy Người đâu nhớ ánh trăng vơi!