Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tình Thương Mạnh Hơn Ngã Chấp, Phần 1/8

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Có nhớ Sunny không, người-thân-vẹt mà tôi mang về nuôi, màu xanh-vàng đó? Khi có chút thời gian, tôi huấn luyện chú đôi chút. Như là, nếu tôi hỏi chú: “Sunny có vui không?” “Ha ha ha ha ha”. Chú thật sự cười như thế đó: “Ha ha ha ha”. Nhưng chú nào cũng cười như vậy. Có điều Sunny thì thật sự ‘vui tươi’ hơn mấy chú kia. Mấy chú kia cười “Ha-ha” như thế, nhưng Sunny cười thật lâu: “Ha ha ha ha”. Khi mình nói tiếng Tàu với chú, chú cũng trả lời. Kể quý vị rồi. Tôi tưởng chú không nói được tiếng Tàu, nhưng chú nói được. Khi mình nói: “Nǐ hǎo”, [Xin chào.] chú nói: “Hǎo…” [Chào.]

Cô đi vòng vòng đưa cho họ được không? Đây, xem có ai cần kẹo ho (thuần chay) không, trước khi cô đi nữa. Cứ đi vòng quanh rồi họ lấy, ai muốn thì lấy. Đi vòng quanh. Có ai cần khăn giấy không? Cô có cần thêm khăn giấy không? (Dạ không.) Ồ phải. Có ai thấy khó chịu lắm không? (Dạ không.) Ý tôi là hết sức mệt, như bệnh, không thoải mái? (Dạ không.) Tại vì còn vài chỗ trên gác mái, hoặc chỗ trống trong Keller (hầm nhà.) Nếu cảm thấy mệt thì quý vị đến đó nằm. Không cần phải làm người hùng rồi chết ở đây. Nhưng quý vị tuyệt vời, biết không? Có thể mở cái máy quay hình nhỏ, một hay hai cái hoặc mở hết. Tôi không màng. Được rồi. Hãy thức dậy nói chuyện một chút. Tôi cảm thấy quý vị ngứa ngáy gì đó. Quý vị có thể nói với tôi nếu muốn. (Dạ.) Quý vị có ổn không? Có muốn thiền nữa không hay là muốn nói chuyện? (Dạ nói chuyện với Sư Phụ.) Thiền? (Dạ không.) (Dạ nhìn Sư Phụ, nhìn Sư Phụ.) Không à. Được rồi. Xin lỗi đã đánh thức quý vị, vì tôi cảm thấy có người đang ho hay hắt xì rất nhiều. Ôi Trời ơi, đưa cô gái đó một cái. (Dạ.) Có ly cho cô ấy không? Đưa cô ấy cái ly để chia chút nước trà của tôi.

Trời ơi, quý vị đúng là người hùng của tôi. Nhưng biết không? Đa số người hùng, cuối cùng đều chết! Bởi vậy họ mới thành anh hùng. À, quý vị có muốn sống mãi trong thế giới sầu khổ này không? (Dạ không.) Nói quý vị hay, ngày nào đó phàm thân của tôi sẽ chết. Rồi, có ai muốn nói gì không? Ờ, đưa cô ấy một chút, đưa cô ấy một chút. Ai cần nước nóng, trà nóng gì đó, thì giơ tay lên. Giơ tay lên: trà nóng, nước nóng, bao nhiêu người? Giơ tay lên. Không thấy... Bao nhiêu người? (Dạ chỉ một người.) Trà nóng? Một, (Dạ bốn.) hai, ba, bốn, năm, sáu... Ờ, làm 10 hay 12 ly nha. 10 hay 12. Làm nồi lớn, nhé? (Dạ.) Rồi bảo họ đi lấy. Cảm ơn. Bây giờ thì mình chia. Cái gì đó? (Dạ nước chanh.) Ồ, nước chanh. Tôi có cái này và cái kia. Sao uống hết được? Quý vị có thể chia với mấy người phía sau kia hoặc đưa vài cái ly. Lấy mấy cái ly, rồi đưa họ mỗi người một chút. (Dạ.) Đây là “trà lạnh” – trà cho trời lạnh, Quý vị ổn thật chứ? Vì nếu không ổn thì quý vị có thể về. Sao quý vị cười? Cười cái gì vậy? Bộ thấy tôi buồn cười hả?

Một (người-thân-)chim của tôi, chim vẹt, khi tôi hỏi chú ấy... Có nhớ Sunny không, người-thân-vẹt mà tôi mang về nuôi, màu xanh-vàng đó? Khi có chút thời gian, tôi huấn luyện chú đôi chút. Bây giờ, có nhiều điều tôi dạy chú ấy quên rồi, vì lâu nay tôi cứ đi khắp nơi, không có nhiều thời giờ với chú. Nhưng giờ chú vẫn còn nhớ một chút. Như là, nếu tôi hỏi chú: “Sunny có vui không?” “Ha ha ha ha ha”. Chú thật sự cười như thế đó: “Ha ha ha ha”. Nhưng chú nào cũng cười như vậy. Có điều Sunny thì thật sự ‘vui tươi’ hơn mấy chú kia. Mấy chú kia cười “Ha-ha” như thế, nhưng Sunny cười thật lâu: “Ha ha ha ha”. Khi mình nói tiếng Tàu với chú, chú cũng trả lời. Kể quý vị rồi. Tôi tưởng chú không nói được tiếng Tàu, nhưng chú nói được. Khi mình nói: “Nǐ hǎo”, [Xin chào.] chú nói: “Hǎo…” [Chào.] Chú thật sự nói như thế đó. Chứ không nói: “Hi”. [Chào.] Chú ấy nói: “Hǎo …” Biết không, “Hǎo…”

Rất dễ thương. Có một cửa sổ nhỏ giữa phòng của tôi và phòng của họ, nên tôi có thể mở ra để chúc họ ngủ ngon, và hát trước khi họ đi ngủ. Có những hôm tôi không có ở nhà, rồi vài bạn chim ra chỗ cửa sổ, nhìn qua cửa sổ đó, cái cửa sổ đã đóng. Tôi chỉ mở ra khi nào muốn chào hay hát bài ru ngủ. Có nhiều ngày tôi không có ở nhà, thí dụ như đi bế quan hay gì đó hay là đi vắng, rồi có vài bạn chim đến cạnh cửa sổ, nhìn vào cửa sổ đó… Người chăm sóc kể với tôi như vậy, là họ nhìn vào cửa sổ, nói: “Hallo!” “Hallo there!” [Chào Ngài.] “How are you?” [Ngài khỏe không?] Không thấy gì cả, không ai trả lời. “Nǐ hǎo!” [Chào Ngài.] Họ dễ thương lắm. Hồi trước chú hay nói: “Con thích táo”. Nhưng chú ấy rất thích xoài và chuối. Mấy người-thân-chim khác không thích chuối cho lắm. Chú đó thì thích chuối.

Chú được nhận nuôi, nhớ không? Từ một... Ý nói một gia đình không giàu cho lắm, nên tôi đoán họ cho chú ăn chuối nhiều bởi vì chuối rẻ. Cho nên chú thích nhất là chuối và đậu phộng. Tôi nói: “Nhà ngươi thật ‘rẻ tiền’”. Mấy (người-thân-)chim khác, từ nhỏ đã ở với tôi, hoặc đã được nhận nuôi từ hồi nhỏ, họ không quen ăn chuối. Họ chỉ ăn một chút thôi, sau đó không ăn nữa. Cứ cầm đó nhìn, rồi [Sunny] tới lấy từ trong tay mấy chú đó, rồi ăn nốt.

Bây giờ cô chờ nước trà nhé. Khi nào xong thì cho mọi người biết rồi họ đi lấy. Họ đi lấy ly hay là cô mang tới đây… Thôi, như vậy khó. (Dạ không, họ…) Từng người vào bếp lấy thì tốt hơn. (Dạ.) Nhà bếp ở đâu? (Dạ dưới lầu, thưa Sư Phụ.) Nấu xong chưa? (Dạ chưa.) Khi nào xong, quý vị đi lấy ly, rót vô và có thể mang lên đây uống. Chỉ là mang cả cái nồi lên đây hơi khó, hơi nguy hiểm. Được không, quý vị? (Dạ được.) Chờ chút. Bây giờ không trang hoàng mấy thứ Giáng Sinh, thấy dễ chịu quá. Nhẹ nhõm, tôi nóng lòng muốn cởi ra. Trông tôi vẫn đẹp chứ hả? (Dạ đẹp.) Ai màng ha. Quý vị giỏi lắm. Quý vị đúng là những người hùng của tôi. Nhìn kìa, quý vị có thể dựa vào tường ngủ như thế đó. Hay không cần tường, dựa vào nhau cũng ngủ được như thường.

Không, quý vị thật sự ngầu lắm, chao ơi, ngồi 2, 3 ngày liên tục không ngừng. Ý nói ăn thì quý vị có ngừng, phải không? Ở đây ăn ngày mấy lần? Một, hai? (Dạ ba lần.) Ba lần! (Dạ.) Vậy thì thiền lúc nào? Ôi chao, quý vị có biết nấu ăn ngày ba lần tốn bao nhiêu không? Tôi không có ý nói về tiền bạc... (Hai lần thì tốt hơn.) (Hai lần là đủ rồi ạ.) Hai lần là đủ. Ba lần nhiều quá. Nhiều quá. Hai lần đủ rồi há. (Dạ đủ.) Nhưng 3 lần tốt hơn, hay là không? Hai lần thì tốt, nhưng 3 lần, không than phiền, phải không? Nói đi, nói thật đi. Mình dân chủ mà. Nếu quý vị nói 3 lần, thì chúng tôi cho 2 lần. Không sao. Quý vị muốn nói gì thì nói, chúng tôi muốn làm gì thì làm. Hai bên đều tự do dân chủ mà. Có tự do. Quý vị muốn nói gì thì nói, chúng tôi muốn làm gì thì làm. Không phải tự do dân chủ sao? Tự do mà, phải không? Không phải, thật ra, vì trong nhà này chỉ có mấy người thôi, khoảng 6, 7 người, tối đa là 10 người. Số còn lại sau này mới đến, nên họ phải chuẩn bị trước. Nên tôi ngạc nhiên là trong thời gian ngắn, mà họ chuẩn bị được rất nhiều đồ ăn (thuần chay) cho mọi người.

Nhưng quý vị có đủ đồ ăn không? (Dạ đủ.) (Dạ có nhiều lắm.) Thiệt hả? (Dạ.) Có ai cảm thấy không đủ không? (Dạ không.) Không? Ăn đủ há? (Dạ rất nhiều.) (Ngon lắm ạ.) (Dạ rất ngon. Thơm ngon lắm ạ.) (Dạ nhiều, quá nhiều ạ.) Quá nhiều. Thật sao? Và ngon hả? (Dạ.) Tốt lắm. Bởi vậy quý vị mới tới. Tôi biết rồi. Không đâu, họ thật sự rất thích nấu ăn. Thậm chí nấu cho tôi trên lầu, làm tôi sợ luôn. Tôi nói: “Tôi đầu hàng, ôi, đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi”. Ăn còn chưa hết, mà cô ấy đã hỏi: “Sư Phụ muốn ăn thêm các món khác không?” “Sư Phụ muốn món này, món kia không?” Ôi Trời ơi! Tôi nói: “Thôi, thôi, đừng làm tôi sợ. Tôi sẽ mở cửa sổ nhảy ra đó”. Thật sự, nhiều đồ ăn quá trời. Dù mình không đói cũng vẫn thấy ngon, thế mới là vấn đề. Coi chừng, coi chừng nha. Có thể quý vị về nhà lên mấy kí lô đó.

Quý vị có sao không? Ngồi duỗi chân ra, duỗi chân ra. Tất cả quý vị ổn không? (Dạ ổn.) Chao ơi, quý vị giỏi thật. Quý vị là người hùng, biết không? Biết không, đẩy cái đèn về phía tôi một chút, rồi có thể duỗi chân ra. (Dạ được không?) Ờ, đẩy đi. Đẩy nữa đi, đẩy. Lại đây, lại đây. Ờ, nữa, nữa, nữa, nữa, nữa, nữa, nữa, nữa... Đây, duỗi chân ra. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Mấy người chân dài chắc khó chịu lắm há. Sao quý vị ngồi được cả ngày cả đêm như vậy, trừ 3 bữa ăn, và 2 tiếng nghỉ ngơi, rồi 3 tiếng nghe khai thị và...? Ý nói, quý vị thật sự ổn chứ? (Dạ ổn.) Cứ ngồi như vậy suốt đêm nay, được hả? Ban đêm có ăn uống vặt gì không? Không hả? (Dạ không.) Ban đêm được tự do ngủ, phải không? (Dạ.) Có người ngủ một chút, nhưng cũng có người thiền rất tốt, biết không, lúc ngủ, lúc thiền. Thật sự tuyệt lắm.

Nhưng quý vị ngủ mà cổ ngả xuống như vậy, có đau không? (Dạ có.) Đau hả? (Dạ.) Có khi đau hả? (Dạ đúng.) Vậy phải làm sao? Có một cô người Đức, lúc nào cô ấy cũng để đồ như vầy. (Dạ.) Có đỡ không, có giúp không? (Dạ con không biết.) (Dạ đỡ.) Hay có lẽ mình làm thử đi. (Dạ.) Ờ, sao không? Rồi mọi người đi ra trông như thây ma vậy đó. Trời ơi! Có lẽ quý vị thử như thế coi có giúp không, tôi không màng. Nhưng đừng có cho cảnh sát ngoài kia thấy, họ tưởng: “Băng đảng” gì đây mà trang bị “vũ khí” nặng tới tận cổ? Tôi ngồi đây mà hơi lo cho quý vị, vì quý vị ngồi cả đêm như thế. (Dạ không sao đâu ạ.) Có thật là không sao không? (Dạ thật. Không sao, Sư Phụ.) Nếu quý vị có ghế thì không đến nỗi nào. (Dạ, con ngồi trên ghế.) Quý vị có ghế hả? Không. (Dạ không.) Có người không có ghế. Nên mua một cái ghế như vậy, cũng không có đắt. (Dạ không đắt. Có lẽ vậy)

Sao hôm nay nhiều người Tàu, người Âu Lạc (Việt Nam) ở đây vậy? Vì người phương Tây về rồi hả? (Dạ.) A, hiểu rồi. Mai là ngày đi làm trở lại. Nhưng không ai muốn nghe vậy. Còn mấy quý vị này thì sao? Thất nghiệp hả? (Dạ.) Không có việc? (Dạ không.) Chà, mấy người thật may mắn. Vậy thì quý vị làm gì? (Khi chúng con về thì đi tìm việc.) À, vẫn còn tìm việc. Đừng tìm lâu quá. Không, ai bận tâm? Đằng nào quý vị cũng làm việc đủ rồi.

Không ai ở đời này mà thật sự không có việc làm, không làm việc này thì làm việc kia. Ở những tinh cầu khác, thật ra không phải làm việc, như từ 8 giờ sáng tới 5 giờ chiều hoặc công việc cố định. Không phải làm như vậy. Không phải tinh cầu nào cũng làm giống mình, và họ không cần tiền, họ chỉ trao đổi thôi; giống như một hệ thống cộng đồng. Anh trồng khoai tây, tôi trồng cà chua, rồi chúng ta trao đổi. Thậm chí họ không có chính phủ, họ không cần. Đỡ tốn rất nhiều tiền bầu cử, cứ 4, 5 năm là phải chi rất nhiều tiền vận động bầu cử. (Dạ.) Trời ơi, sao làm được vậy? Vận động rồi sau đó tiệc tùng này nọ, tốn rất nhiều tiền. (Dạ phải.) Lãng phí thời giờ, tiền bạc. Nhưng họ nghĩ nếu một người cầm quyền lâu, họ sẽ trở nên quá mạnh… có lẽ kiểu như độc tài, chuyên chế hay gì đó. Thành ra họ mới có hệ thống này. À, mọi thứ đều tốn kém. Ai nói tự do không tốn gì hết?

Photo Caption: Có Ánh Sáng Ở Cuối Đường Hầm!

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (1/8)
1
2024-05-21
4485 Lượt Xem
2
2024-05-22
3918 Lượt Xem
3
2024-05-23
3954 Lượt Xem
4
2024-05-24
3271 Lượt Xem
5
2024-05-25
3118 Lượt Xem
6
2024-05-26
3126 Lượt Xem
7
2024-05-27
2623 Lượt Xem
8
2024-05-28
3078 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android