Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Phải Luôn Có Lòng Tôn Kính Minh Sư, Phần 2/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Cho dù chúng ta đã đập tan những cỗ máy kiểm soát đó, phá hủy chúng đi nữa thì nghiệp chướng vẫn còn đó. Nghiệp chướng và đầu óc con người không bị tiêu diệt. Không thể nhanh vậy. Rồi một khi một người sinh ra, người đó lại bắt đầu tạo nghiệp nữa. Mọi người đều có quyền tự do nhưng không có ai giáo huấn họ. Không có ai ở đó để dạy họ. Mặc dù cha mẹ và nhà trường dạy dỗ họ, nhưng vẫn…

Lần trước ở Hồng Kông, hàng rào không được dựng lên cẩn thận như ở Cao Hùng. Cao Hùng chỗ này, họ dùng lưới. Mấy miếng lưới xanh này trông không đẹp lắm, nhưng giúp ngăn giữ mấy bạn chó không leo lên được. Lưới che kín lỗ hổng trên hàng rào. Mấy chú chó không thể cho chân vào mấy lỗ hổng. Họ không leo lên được. Hàng rào được dựng an toàn hơn và cao hơn. Tôi có hai bạn chó là chuyên gia chạy. Có lúc họ có thể chạy rất xa. Lần trước, vòng cổ của bạn chó, dây dắt chó buộc không chặt. Cô chó chỉ lắc nó lỏng ra và chạy mất. Tôi và người trợ giúp tôi đã mất rất nhiều thời giờ để tìm cô chó. Người phụ tá đã không đeo đúng cách.

Ở Hồng Kông, tôi cũng không được an toàn lắm. Vì vậy, tôi không thể đến gặp mấy bạn chó mỗi ngày. Lúc đầu chúng tôi sống với nhau, nhưng do ảnh hưởng của nghiệp lực nơi đó, nên chỗ ở không còn an toàn cho tôi nữa. Thiên Đàng bảo tôi dọn đi nhanh, nên tôi đến ở một nơi khác. Tôi hỏi Thiên Đàng khi nào thì an toàn, khi nào là ngày lành. Khi nào ổn, thì tôi trở lại gặp họ. Tôi nhìn lướt qua rồi rời đi. Có khi tôi không trở lại được, phải nhờ ai đó giúp dắt mấy bạn chó đến chỗ tôi ở hoặc đến nửa đường. Rồi tôi đưa cô chó ra ngoài vui chơi trong môi trường thiên nhiên và sau đó đưa cô chó trở về. Hôm đó, cô chó vừa đến. Cô rất là vui, nhưng dây buộc chó bị lỏng và cô chạy mất tiêu. Cô chó là chuyên gia chạy – chuyên gia chạy trốn.

Chúng tôi có hàng rào xung quanh căn nhà ở Hồng Kông, nhưng có mấy lỗ hổng lớn trên hàng rào. Nên cô chó thường xuyên ra ngoài. Thật dễ dàng đối với cô. Có lẽ bên trong hàng rào có một cây nghiêng để cô leo lên rồi nhảy ra ngoài. Khi cô quay về, không có cây nào như vậy ngoài hàng rào, nên cô khóc ở bên ngoài. Chúng tôi phải đi tìm cô. Cũng may là cô biết trở về. Hôm đó, chúng tôi đưa cô đến một nơi mới. Có lẽ cô không biết đường về nhà vì nhà quá xa. Hoặc có lẽ cô biết. Nhưng làm sao chúng tôi bình thản chờ được? À! Chúng tôi đi tìm cả ngày mà không thể tìm ra cô chó. Tôi gần muốn xỉu. Anh đồng tu đã đưa mấy bạn chó đến thăm tôi. Anh mang theo hai bạn chó. Một là chó con, con trai, cô chó kia là mẹ. Chó mẹ thích chạy, cô đã bỏ chạy nhiều lần.

Anh nói: “Sư Phụ ơi, chúng ta phải đi. Tiệm sắp đóng cửa và trời tối rồi. Sẽ không có đèn. Chúng ta phải đi thôi”. Ngày hôm sau anh phải làm việc. Anh là bác sĩ và không thể bỏ bê công việc của mình. Nhưng tôi không quen biết nơi này, nên tôi phải đi về với anh ấy. Đi được nửa đường, tôi nói: “Không được. Không thể bỏ cuộc như thế này. Tôi phải tiếp tục tìm”. Anh nói: “Làm sao Sư Phụ tìm được trong bóng tối? Nơi này quá lớn. Con không biết tìm thêm chỗ nào. Chúng ta đã tìm khắp nơi rồi”. Tôi nói: “Không sao. Tôi sẽ đến chỗ chúng ta đậu xe và đợi. Có lẽ cô chó sẽ quay lại”. Và cô đã quay lại thật. Cô về lúc nửa đêm. Cô quanh quẩn ở đó. Tôi gọi cô một tiếng. Chà! Cô mừng nhảy cẫng lên và chạy đến chỗ tôi. Chúng tôi chạy vội đến ôm nhau. May mắn là xe taxi vẫn còn chạy. Đó là một nơi náo nhiệt.

Không phải nơi nào cũng được mang bạn chó theo, nhưng nơi đó thì được, vì nhiều người mang theo bạn chó của họ. Cho nên chúng tôi ở đó. Chúng tôi vừa mới đậu xe thôi. Rồi muốn đến nơi có nhiều cỏ hơn cho cô chó, nhưng cô đã thoát khỏi dây buộc và bỏ chạy. May mắn là sau đó cô đã quay về đúng vị trí đó. Tôi đã liên lạc với cô từ bên trong. Tôi nói: “Con là chó mẹ thông minh. Con quay về nhanh đi. Không thì con của con làm sao đây? Họ sẽ nhớ con!” Thế là cô chó phóng về, nhưng rất khuya mới quay về. Có lẽ vì cô cũng đói. Đói và khát. Vì không có gì để ăn, cô nhớ chúng tôi. Cô quay lại tìm chiếc xe, nơi chúng tôi đã đậu xe. Ồ! Cô chó đó rất thông minh. Tôi không biết cô đi đâu. Chúng tôi không tìm được. Nhưng cô tìm được đường về. Khi mới nhìn thấy cô, tôi nghĩ: “Thật sao? Phải cô chó không? Không thể nào! Tôi muốn cô chó quay về và cô nàng ở ngay đó sao? Như một giấc mơ!” Tôi nhìn từ trên cao thì thấy cô có vẻ nhỏ hơn và thấp hơn. Tôi nói: “Có phải chó của mình không? Sao nhỏ và thấp như vậy?” Tôi gọi tên cô chó thì cô sủa và chạy về phía chúng tôi. Hôm đó tôi rất là cực, phải chờ bên đường. Mọi người ở khu đó đã đi hết rồi, [chỉ] còn mình tôi ở đó với chủ tiệm và nhân viên của ông đang bận rộn đóng cửa tiệm. [Chỉ còn] vài người. Ông ấy thấy tôi dắt bạn chó của tôi đi, vừa đi vừa loạng choạng. Quá mệt rồi, cả ngày chạy khắp nơi và còn căng thẳng nữa. Ông ấy thấy tôi hầu như không thể dẫn bạn chó đi, nên ông ấy đã đến giúp. Ông ấy giúp tôi đưa bạn chó lên xe taxi, rồi chúng tôi về nhà.

Thành ra chúng tôi rất sợ mấy bạn chó sẽ bỏ chạy, nên đi đến đâu tôi cũng yêu cầu dựng hàng rào trước. Nếu cô chó đi ra, cô có thể quay về. Nhưng có mấy người-thân-chó khác bên ngoài. Cô chó không thích họ. Họ có thể sủa hoặc cắn cô. Hoặc ai đó có thể thích cô chó quá và bắt cô đi mất. Thật kỳ lạ. Không phải đồng tu chúng ta thích chó của tôi thôi, mà những người ngoài cũng thích. Ai nhìn thấy chó của tôi cũng muốn hết. Họ không biết thẹn, cứ hỏi thẳng: “Bao nhiêu?” Hiểu không? Chó của tôi giá bao nhiêu? Tôi nói: “Bao nhiêu gì chứ? Chúng tôi không bán chó ở đây”. “Tôi có thể trả tiền! Bán cho tôi được không?” Tôi nói: “Không được. Hãy tự đi tìm bạn chó khác”. Ở Hoa Kỳ cũng vậy. Lấy Goody làm ví dụ. Chú không phải là giống chó hiếm khó tìm. Ai cũng có thể kiếm được. Có nhiều chó loại đó để nhận nuôi. Nhưng người ta không muốn thế. Họ cứ luôn muốn chó cưng của tôi. Ở Hoa Kỳ cũng vậy. Khi tôi ở Âu châu, vì sống ở một nơi khác, nên tôi đưa cả nhà đến SMC (Trung tâm Saint Martin) để cộng tu. Tôi mang theo mấy bạn chó. Trên xa lộ, người nào nhìn thấy mấy bạn chó của tôi cũng nói: “A! Cục cưng! Cục cưng! Bà có thể tặng họ cho tôi không? Bà có thể bán cho tôi không?” Vân vân và vân vân. Tôi đi nước nào cũng vậy, nếu dừng [xe] lại, bất cứ ai nhìn thấy chó của tôi, họ cũng muốn hết. Một người đàn ông đã dắt hai bạn chó đi dạo rồi, còn hỏi xin tôi thêm chú chó khác. Tôi nói: “Không được”. Thật là phiền phức. Đến chó của tôi mà họ cũng muốn.

Họ đã lấy đi mọi thứ của tôi rồi. Tất cả phụ tá của tôi đã đi gần hết. Những người tài giỏi, những người tốt, những người tốt hơn, có tài hơn, đẹp hơn đều không còn nữa. Bây giờ, họ còn muốn chó của tôi nữa. Thực sự không công bằng. Tuần trước, hoặc vài tuần trước, tôi đã mất người biên tập phim giỏi nhất. Chàng trai bị cám dỗ đến Hồng Kông. Tôi đã có quá ít người rồi. Hiểu không? Có rất ít người giúp đỡ. Họ cứ luôn bị kéo đi. Ma chướng quá mạnh. Cho dù chúng ta đã đập tan những cỗ máy kiểm soát đó, phá hủy chúng đi nữa thì nghiệp chướng vẫn còn đó. Nghiệp chướng và đầu óc con người không bị tiêu diệt. Không thể nhanh vậy. Rồi một khi một người sinh ra, người đó lại bắt đầu tạo nghiệp nữa. Mọi người đều có quyền tự do nhưng không có ai giáo huấn họ. Không có ai ở đó để dạy họ. Mặc dù cha mẹ và nhà trường dạy dỗ họ, nhưng vẫn…

Xin lỗi. Xin lỗi. Cổ họng tôi bị ngứa. Bác sĩ ở đây đã kê đơn thuốc cho tôi. Có kê toa rồi. Nhưng tôi vẫn chưa khỏe. Hôm nay tôi sẽ đến gặp một bác sĩ khác và nhờ ông mang thuốc cho tôi lẹ. Có lẽ ngày mai ông ấy mới đến. Không bệnh gì lắm, chỉ như thế này thôi. Có lẽ tôi bị cảm lạnh. Ban đêm tôi ho rất nhiều nên bây giờ cổ họng bị đau. Cổ họng tôi bị đau rồi. Khi mình ho nhiều quá, cổ sẽ bị đau. Đau thì lại càng ho nhiều, ho nhiều thì cổ họng lại càng đau. Rồi nó cứ luẩn quẩn như vậy. Rồi. Quý vị ổn chứ? Nơi thì nhỏ như thế này mà người thì đông như vậy. Tôi lo lắng. Quý vị ổn chứ? (Dạ ổn.) Quý vị thật ngoan, thật nhẫn nại. Nhưng nói cho quý vị biết, quý vị còn may mắn đó. Hồi ở Hy Mã Lạp Sơn, tôi không có cái lều nào cả, chỉ có một cái túi nhỏ đựng một bộ quần áo Ấn Độ. Bộ đồ rất đơn giản, giống như đồ pyjama. Một cái quần dài và một cái áo rất dài che phủ đến đầu gối. Chỉ có thế thôi. Nhưng tôi đã sống sót và trở về. Mặc dù vậy, việc dời chỗ cũng rất bất tiện, đúng không? Bây giờ tôi thấy việc dời chỗ thực sự bất tiện. Chưa nói đến quý vị đi đường xa như thế mà không thể mang theo bất cứ gì. Quý vị thấy ổn không? (Dạ ổn.)

Ai bảo quý vị đến? Không ai, phải không? Có ai bảo quý vị đến không? Có ai nói rằng quý vị cần phải đến không? (Chúng con cần phải đến.) Ý nói là, có ai yêu cầu quý vị đến không, vì tôi yêu cầu quý vị làm việc này? (Dạ không.) Không. Quý vị tự bảo mình đến. (Chính chúng con muốn đến.) Chính quý vị muốn đến. Thật kỳ lạ. Tại sao quý vị lại đến gặp một bà lão? Chúng ta không đóng kịch ở đây. Ngày nào cũng nhìn tôi mà không chán sao? Xem truyền hình cũng thấy tôi mà. Sao quý vị phải đến từ xa như thế? Sư Phụ trên truyền hình cũng là một dạng hóa thân. Hóa thân. Ngày nay người ta có thể nói ở đây và nghe được ở nhiều nơi. Giống như nhìn thấy chính người đó, có phải không? (Dạ phải.) Có thể sau này nó sẽ trở nên phổ biến hơn. Thế thì quý vị có thể ở Hắc Long Giang, Trung Quốc, hoặc bất cứ nơi nào, và thấy tôi… ngoại trừ chúng ta không thể chạm.

Ngày nay chúng ta có thần thông quảng đại. Nó thực sự mạnh mẽ. Chúng ta ngày càng tân tiến hơn. Thời đại ngày càng phát triển hơn. Hồi xưa, vào thời của Hoàng đế Càn Long, Trung Quốc, đời sống không tốt vậy, phải không? Đi bộ đã khó khăn, và đi xe ngựa thì đau. Cà lộc, cà lộc! Thật là không thoải mái! Đi xe ngựa là đã tốt lắm rồi, đúng không? Một số người phải đi bộ. Như Huyền Trang. Đại Sư Huyền Trang phải đi bộ đường trường. Đôi khi Ngài có thể cưỡi ngựa, nhưng cưỡi ngựa lâu cũng rất mệt mỏi. Sau một lúc, Ngài vẫn phải xuống dắt ngựa. Ngựa cũng sẽ mệt mỏi. Ngồi trên ngựa lâu đau [mình] lắm. Quý vị biết không? Không đẹp như mình nhìn thấy đâu. Trong phim, chúng ta thấy diễn viên cưỡi ngựa rất phong nhã. Không phải vậy đâu. Cưỡi ngựa đau mình ê ẩm. Tôi đã cưỡi ngựa rồi và biết là không thoải mái đâu. Nhưng nhìn thấy thì rất đẹp, ha? Quý vị có thấy trong phim không? Trông… chà, trông thật là đẹp. Rồi chúng ta nghĩ là nếu mình cũng có thể cưỡi thì tuyệt biết bao, được cưỡi ngựa thì tuyệt biết bao. Không đâu. Đó chỉ là hoán tưởng. Sau khi cưỡi một lúc, quý vị sẽ bị đau nhức khắp người, nói quý vị hay. Cưỡi một thời gian lâu thì sẽ quen một chút. Nhưng sẽ không bền lâu. Một số đàn ông nói rằng họ sẽ bị mất khả năng sau khi cưỡi ngựa quá lâu. Họ sẽ mất khả năng đàn ông. Chỉ là nghe nói thôi. Tôi không biết. Tôi không phải đàn ông.

Trước đây tôi ở một nơi nào đó ở Hoa Kỳ, nơi đó mỗi nhà đều có một chiếc thuyền. Cư dân sử dụng thuyền để câu cá hoặc để giải trí. Hoặc để mua sắm. Hoặc chỉ chèo thuyền chơi quanh. Một số thuyền rất lớn và một số nhỏ. Khi quý vị từ nhà mình nhìn ra, ồ, mấy chiếc thuyền đó thật đẹp! Thuyền máy. Tôi cũng tưởng tượng. Nghĩ: “Chà, mình nên mua một chiếc”. Nói một chiếc thuyền hay một bộ thuyền? (Một chiếc thuyền.) Một chiếc thuyền à? Ngay cả thuyền nhỏ cũng được. Tôi nghĩ mấy thuyền nhỏ trông cũng đẹp khi chèo đó đây. Rất vui vẻ và tự tại. Nên, tôi thích mua một chiếc thuyền cho mình. Một chiếc thuyền nhỏ có thể ngồi bốn, năm người. Chúng được gọi là 24. Hay có lẽ là 18? Tôi quên rồi. Đó là chiều dài của thuyền. Tôi nghĩ như vậy sẽ rất tự do tự tại và tôi sẽ không cần phải gọi xe taxi mỗi lần [đi đâu] hay là bị kẹt xe. Đường phố thường hay kẹt xe.

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/5)
1
2023-01-26
5250 Lượt Xem
2
2023-01-27
4003 Lượt Xem
3
2023-01-28
4620 Lượt Xem
4
2023-01-29
4172 Lượt Xem
5
2023-01-30
4049 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android