Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Vua Solomon Và Ba Anh Em, Phần 3/4

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Người vợ này, cô biết sự thật, nhưng cô chỉ thét lên như thế để cho cậu im miệng lại. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cô biết chồng cô không giết hai người anh, nhưng cô chỉ nói vậy khi cãi không lại. Cô đã dùng mưu mẹo như thế. Vì vậy, theo lệnh của vua, họ đã bắt cậu và đưa cậu đến nơi hành quyết.

Khi trời rạng sáng, người em út thức dậy, leo lên ngựa, tiếp tục đi con đường mà hôm qua hai người anh đã đi. Nhưng rồi cậu chỉ tìm thấy thi thể của cả hai người họ. (Ôi.) Người em út vật mình xuống khóc lóc thảm thiết, nước mắt đầm đìa, vô cùng đau lòng. Cuối cùng cậu đào một cái hố lớn và khâm liệm hai người anh và chôn cất họ ở đó. (Ồ.) Rồi cậu lấy số vàng của hai anh và tiếp tục lên đường.

Chẳng mấy chốc, mặt trời ló dạng và tuyết tan khiến con sông trên đường cậu đi dâng nước lên. (Dạ.) Và ngập cả hai bên bờ. Nước ngập rất cao. Thấy vậy, cậu ở lại đó, và đợi cho [tới khi] nước rút. (Dạ.)

Trong khi chờ đợi, cậu thấy nhiều nhân công của Vua Solomon đi về phía cậu cùng hai con ngựa trên lưng thồ rất nhiều vàng, đựng trong bao. Rồi họ hỏi cậu, “Tại sao anh không sang sông? Tại sao anh không băng qua sông?” Cậu nói, “Bởi vì sông ngập nước. Nước tràn lên bờ.” (Dạ.) Hai người nhân công của vua Solomon nghe vậy, nhưng họ không lưu tâm. (Ồ.) Cho nên họ tìm mọi cách để qua sông. Và rồi bị dòng sông cuốn trôi. (Ồ.) Với dòng nước chảy xiết, họ bị cuốn trôi đi mất, tất cả đều chết đuối.

Ồ, cậu bé, người em út, cứ đợi, đợi mãi cho đến khi nước rút, rồi sau đó cũng lượm hết số vàng còn nằm lại dưới đáy sông. Rồi cậu tiếp tục lên đường và về tới nhà rất an toàn.

Vợ của hai người anh… Trời ơi. Vợ nào mà ngoan thế? Chờ đợi 13 năm dài. (Ôi chà.) Mấy chàng trai ước có vợ như thế ha? Xui quá. Bây giờ quý vị quá bận rộn. Không có vợ nào muốn quý vị. Tôi cũng vậy, cũng không muốn có vợ nào hết. Quá bận, trời ơi. Không biết sao, càng làm việc, chúng ta càng bận rộn thêm, càng nhiều việc cứ tiếp tục đến, lý do là vậy. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Giống như, truyện này hoặc một số truyện trong sách đây, tôi muốn đọc cho quý vị nghe từ lâu lắm rồi, nhưng chúng ta luôn vướng vào những thứ khác. (Dạ vâng.) Luôn có việc khẩn cấp. (Vâng, thưa Sư Phụ.)

Được rồi. Bấy giờ… Hai người vợ của hai người anh thấy cậu trở về, họ đến thăm cậu và hỏi về tin tức của chồng họ. Cậu không nỡ cho họ biết tai nạn đó, sự cố đó, nên cậu nói với họ, “Hai anh vẫn còn ở lại với nhà vua để tiếp tục tu học.” Và sau đó cậu bắt đầu lo công việc làm ăn của mình. Cậu mua một số ruộng nương, có lẽ là ruộng nho, rồi cậu mua một ngôi nhà, và rất nhiều người-thân-động vật. Tất cả mấy thứ đó.

Một lần nọ, vợ cậu rất, rất tò mò và hỏi cậu, “Chồng yêu của em ơi, nói cho em biết, ở đâu mà anh có nhiều vàng như thế này?” Cậu liền tát vào mặt vợ mình và nói, “Không phải chuyện của em.” (Ôi. Chao ơi.) Đừng làm thế với bà vợ nào của quý vị. Bởi vì quý vị đâu có bà nào đâu. Nhưng tôi nghĩ cậu ta muốn dứt khoát, (Dạ.) để cô vợ không bao giờ làm phiền cậu về việc đó nữa. Nhưng nhiều, rất nhiều lần khác, cô vẫn tiếp tục nịnh chồng, âu yếm tình tứ, cố dùng đủ mọi tật xấu của đàn bà, tính xấu của đàn bà, hỏi chồng hết lần này đến lần khác. Nên cuối cùng, cậu nhịn không nổi đành kể cho vợ nghe. (Ôi.) Tôi nghĩ là trong một lần âu yếm tình tứ nào đó. Đàn ông luôn mềm lòng. Thế rồi anh đã kể hết cho vợ nghe. (Ồ.)

Một ngày nọ, hai vợ chồng cãi vã với nhau sao đó, và người vợ có vẻ thua cuộc, cãi không lại, nên cô ta thét lên, cô ta la lớn, nói, “Này, cả hai người anh của anh đều lớn hơn mà anh còn có thể giết họ được, anh còn có thể sát hại họ được, huống gì tôi. Thế nào cũng có ngày anh giết luôn cả tôi.” (Ôi chao. Ồ.) Cô thét lên rất to như thế. (Ôi, trời ơi.) Do đó, hai bà vợ của hai người anh nghe được điều đó, họ bèn lên gặp vua và tâu với vua, bẩm báo với vua. Vì vậy, vua ra lệnh bắt người em út để xử tử cậu, bởi vì cậu là kẻ cướp của giết người. Cướp đồ, cướp vàng của hai người anh, rồi còn giết cả họ.

Nhưng cậu đâu có giết họ. Quý vị biết mà, phải không? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Chính họ tự giết mình. Họ đã không nghe theo lời khuyên khôn ngoan của vua. (Dạ đúng.) Phải, đây là vấn đề với ngã chấp, họ nghĩ họ là người lớn tuổi, họ biết mọi thứ giỏi hơn người trẻ tuổi, và rồi họ không muốn nghe cậu, bởi vì đó là cách họ nghĩ. Họ nhiều tuổi hơn. Và có lẽ họ cũng cảm thấy xấu hổ, kiểu như, họ nhận vàng, còn người em nhận lời khuyên, và còn không cho họ biết nữa. (Dạ.) Mấy chuyện như vậy, rồi còn lấy đủ thứ với nhau. Nên họ bỏ đi, và sau đó thật không may – họ chết trong trận bão, trận bão tuyết. (Dạ.)

Và người vợ này, cô biết sự thật, nhưng cô chỉ thét lên như thế để cho cậu im miệng lại. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cô biết chồng cô không giết hai người anh, nhưng cô chỉ nói vậy khi cãi không lại. Cô đã dùng mưu mẹo như thế. Vì vậy, theo lệnh của vua, họ đã bắt cậu và đưa cậu đến nơi hành quyết.

Nhưng trước khi cậu đến pháp trường, cậu nói với người hành quyết, “Làm ơn, làm ơn, tôi van xin ông, hãy cho tôi bẩm báo một lời sau cùng với đức vua. Và sau đó ông vẫn có thể giết tôi.” Cho nên họ đưa cậu đến trước vua. Và cậu khấu đầu, phủ phục trước mặt vua và thưa, “Tâu bệ hạ, trước đây lâu rồi, từng có ba anh em đến đây tu học kinh Torah với ngài. Thần là người em út mà đã trả lại vàng và may mắn được ngài đích thân chỉ dạy ba điều khôn ngoan.”

Nghe vậy, lập tức nhà vua hiểu hết những gì đã xảy ra. (Ồ!) Vì vậy, vua nói, “Ồ, được rồi. Khanh chớ sợ, đừng sợ. Số vàng mà khanh lượm được từ hai người anh của khanh, và cả từ nhân công của ta, nô lệ của ta – đều là của khanh. Khanh có thể giữ hết. Bây giờ khanh hãy trở về nhà và tận hưởng. Tận hưởng cuộc sống tốt đẹp bên người phụ nữ mà khanh yêu.”

Quý vị có thể yêu kiểu phụ nữ nào như thế không? May mắn là tôi không có kiểu phụ nữ tôi yêu như vầy. Tôi nói với những bạn chó của tôi, “Ồ, con là cô gái xinh đẹp của ta, là cô gái ta thương yêu.” Và họ thích như vậy. Mắt họ long lanh, và nở nụ cười trên khuôn mặt để lộ hết răng nanh ra. Tôi nói, “Thôi. Ngậm miệng lại đi. Con cười thấy sợ quá. Đừng cười nha.”

“Vào lúc đó, Vua Solomon đã thốt ra hai câu,” mà về sau được ghi lại trong sách châm ngôn. Trong sách đó, có ghi nhiều, rất nhiều câu thông thái. (Dạ.) Và hai câu này của nhà vua lúc bấy giờ cũng được ghi trong sách đó. Thế rồi, “Ngài đã thốt ra hai câu này.” Quý vị muốn nghe không? (Dạ muốn, thưa Sư Phụ. Xin nói ạ.) Không, quý vị không muốn. Muốn hả? (Dạ muốn, chúng con muốn.) Tôi chỉ trêu quý vị thôi. “Ông nói, ‘Được khôn ngoan tốt hơn được vàng. Được hiểu biết quý hơn được bạc.’” Thế thôi. (Hay quá.)

Tới đây là hết truyện. (Cảm ơn Sư Phụ. Truyện rất hay, thưa Sư Phụ.) Phải. Thế là tốt rồi. Trường hợp của quý vị, tôi sẽ nói, “Được trí huệ tốt hơn được đậu phộng.” Tốt hơn được bánh mì kẹp, hoặc bánh kếp, hoặc súp. Thôi không sao. Chúng ta cần cả hai. (Dạ.) Chúng ta cần trí huệ, và súp, và bánh mì kẹp, và bánh kếp cùng một lúc. (Dạ, chúng con cần. Dạ.) Nếu chúng ta đói, thì không thể nghe được gì.

Đúng vậy, tôi hy vọng quý vị không đói khi nghe truyện này? (Dạ không ạ.) Quý vị ăn rồi, phải không? (Dạ rồi, thưa Sư Phụ.) Và đồ ăn vẫn ngon chứ? (Dạ ngon, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Quý vị có cần một đầu bếp mới hoặc gì đó không? (Dạ không, thưa Sư Phụ. Chúng con ổn.) Hoặc quý vị có thể xắn tay áo lên và chỉ cho họ. Không sao. Chúng ta ăn để sống. (Dạ.) Để tiếp tục sống còn, để có thể làm một số công việc. (Dạ, Sư Phụ.)

Có ghi chú về châm ngôn này ở đây. Có vài câu ghi chú ở đây, nhưng bây giờ tôi mệt rồi. Có lẽ để lần sau. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bởi vì châm ngôn rất khó dịch. (Vâng, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Quý vị phải biết ẩn ý, và ý nghĩa đằng sau lời thoại này nọ. (Dạ, đúng vậy. Vâng, thưa Sư Phụ.)

Xem thêm
Tất cả các phần  (3/4)
1
2022-11-15
6872 Lượt Xem
2
2022-11-16
4852 Lượt Xem
3
2022-11-17
4455 Lượt Xem
4
2022-11-18
4302 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android